Nắm tay nhau đến cuối con đường

Đăng lúc: 2025-12-26 12:32:36 | Bởi: admin | Lượt xem: 0 | Chuyên mục: Dân sự & Tố tụng dân sự

Sáng nay, tôi lại ghé quán ăn sáng bên bờ kè Biên Hòa, trên con đường Phan Văn Trị quen thuộc. Đó không hẳn là một quán ăn, mà giống như một khoảng lặng nhỏ của đời sống, nơi người ta có thể ngồi xuống, thở chậm lại và nhìn cuộc đời trôi qua trước mắt.

Tháng Mười Hai. Buổi sáng mang theo cái lạnh rất khẽ, không đủ để buốt, chỉ đủ để người ta muốn khoác thêm chiếc áo mỏng và thu mình lại một chút.

Trời cao và trong, nắng không chói chang mà dịu dàng, rơi xuống mặt sông thành những mảng sáng long lanh.

Dòng sông lặng lẽ chảy, như đã quen với việc chứng kiến bao lớp người đến rồi đi, bao câu chuyện sinh – ly – hợp âm thầm trôi theo năm tháng.

Trên bờ kè, những bước chân tập thể dục đều đều. Người già, người trẻ, ai cũng có một lý do riêng để bắt đầu ngày mới.

Có người đi bộ để giữ gìn sức khỏe, có người đi chỉ để không thấy mình cô đơn trong buổi sớm. Cuộc sống, đôi khi đơn giản là vậy: chỉ cần có ai đó đi cùng, dù là im lặng, cũng đủ thấy lòng mình nhẹ hơn.

Tôi ngồi trong quán, gọi món quen, nhìn dòng sông trước mặt mà không nghĩ ngợi nhiều. Có những buổi sáng, con người ta không cần phải suy tư điều gì lớn lao.

Chỉ cần được ngồi yên, nhìn đời chậm lại một chút, cũng đã là một ân huệ. Rồi cô chú bước vào. Một đôi vợ chồng già, tóc bạc trắng, dáng đi chậm rãi nhưng tay nắm tay rất chặt.

Nhìn họ, tôi bỗng thấy thời gian như dừng lại trong khoảnh khắc ấy. Cái nắm tay không còn là của tuổi trẻ nồng nhiệt, mà là cái nắm tay của thói quen, của tin cậy, của một đời đã quen có nhau bên cạnh.

Chú kéo ghế cho cô, cẩn thận như thể đang làm điều gì đó rất quan trọng. Cô ngồi xuống, nép nhẹ bên chồng, không cần nói gì nhiều.

Những hành động nhỏ, chậm rãi, gần như lặng im, nhưng lại nói với tôi rất nhiều điều về hạnh phúc. Họ gọi hai tô hủ tiếu.

Một bữa sáng giản dị, không cầu kỳ, không đặc biệt. Nhưng có lẽ, với họ, đó không chỉ là bữa ăn. Đó là một nghi thức quen thuộc của đời sống, một phần của hành trình đã kéo dài suốt mấy chục năm.

Chú rót nước cho cô, nhắc cô ăn chậm kẻo nóng. Cô gắp cho chồng một miếng thịt, ánh mắt hiền đến lạ. Không ai vội vàng. Không ai tỏ ra khó chịu. Mọi thứ diễn ra như thể đó là điều hiển nhiên nhất trên đời.

Tôi chợt nghĩ, có bao nhiêu người trong chúng ta, khi còn trẻ, từng tin rằng yêu nhau là đủ để đi cùng nhau suốt đời?

Nhưng rồi, thời gian trôi qua, cuộc sống đè nặng lên vai bằng những lo toan cơm áo gạo tiền, bằng mệt mỏi, áp lực, trách nhiệm.

Người ta dần quên mất cách nhìn nhau bằng ánh mắt dịu dàng, quên mất việc nói với nhau một câu nhẹ nhàng, quên mất cả việc nắm tay nhau khi đi bộ.

Nắm tay nhau đến cuối con đường
Ảnh minh hoạ.

Không phải vì hết yêu, mà vì quá bận để yêu đúng cách. Hạnh phúc, suy cho cùng, không phải là không có giông bão. Mà là sau mỗi cơn giông, người ta vẫn chọn quay về, vẫn chọn ngồi lại với nhau, vẫn chọn giữ nhau ở lại trong đời mình.

Cô chú trước mặt tôi, hẳn đã đi qua rất nhiều giông bão như thế. Có thể đã từng giận nhau, từng làm nhau tổn thương, từng mỏi mệt đến mức không muốn nói thêm một lời.

Nhưng cuối cùng, họ vẫn ở đây, trong một buổi sáng bình yên, cùng ăn một bữa sáng giản dị, cùng già đi bên nhau.

Cái quý giá nhất trong hôn nhân, có lẽ không phải là những lúc hạnh phúc rực rỡ, mà là khả năng ở lại khi mọi thứ trở nên tầm thường và mệt mỏi.

Ở lại khi không còn gì mới mẻ. Ở lại khi đối phương không còn trẻ trung, không còn khỏe mạnh. Ở lại khi yêu thương không còn ồn ào, mà lặng lẽ như hơi thở. Nhìn mái tóc bạc của cô chú, tôi bỗng thấy tuổi già không đáng sợ như người ta vẫn nghĩ.

Tuổi già chỉ đáng sợ khi con người phải đi qua nó một mình. Còn nếu có một người ngồi bên cạnh, dù chỉ để cùng ăn một tô hủ tiếu buổi sáng, thì tuổi già bỗng trở nên hiền lành đến lạ.

Tôi thầm chúc cho cô chú còn nhiều buổi sáng như thế nữa. Những buổi sáng không cần nói nhiều, không cần làm gì lớn lao, chỉ cần được cùng nhau bước ra khỏi nhà, cùng nhau đi bộ bên bờ sông, cùng nhau ngồi xuống và ăn một bữa sáng quen thuộc.

Đối với một đời người, có lẽ, thế là đủ. Buổi sáng ấy, tôi nhận ra rằng, hạnh phúc không phải là đích đến, mà là cách người ta đi cùng nhau trên suốt con đường. Không phải đi nhanh, không phải đi xa, mà là đi cùng, và không bỏ nhau lại phía sau.

Giữa một thế giới ngày càng vội, nơi người ta dễ buông tay nhau vì những lý do rất nhỏ, hình ảnh cô chú là một lời nhắc nhở lặng lẽ nhưng sâu sắc.

Rằng yêu thương không cần phải ồn ào. Rằng hạnh phúc không nằm ở những điều to tát. Rằng chỉ cần còn nắm tay nhau, thì cuộc đời, dù dài hay ngắn, cũng không đến nỗi cô đơn.

Sáng nay, bên bờ kè Biên Hòa, tôi đã học được một bài học không có trong sách vở: bài học về sự ở lại. Ở lại với nhau. Ở lại với yêu thương.

Ở lại đến khi tóc bạc, đến khi bước chân chậm lại, đến khi chỉ cần có nhau là đã đủ để thấy đời này đáng sống. Và tôi tin, nếu mỗi chúng ta học được cách nắm tay nhau như cô chú ấy, thì dù cuộc đời có khắc nghiệt đến đâu, chúng ta cũng sẽ không lạc đường.

Theo phapluatplus.baophapluat.vn